Em bắt đầu gấp hạc giấy rồi đó. Anh biết đấy... Chỉ là để học cách tin tưởng và hi vọng vào một thứ gì đó mà thôi.... ...........................................
Những cánh hoa tung mình trong gió Mong manh... Yếu ớt... Đôi khi còn gợi cho người ta sự chông chênh vô bờ Nhưng không biết tại sao em lại yêu nó nhiều đến vậy. Liệu có phải vì em cũng jống như những cánh hoa ấy hay không? Bay mãi rồi thì sao chứ? Chạy trốn mãi rồi thì sao? Rốt cuộc vẫn chỉ có 1 mình em giữa dòng đời xối xả. Những cánh hoa ấy thì cứ xoay tít Vô ưu vô lo Tự do tự tại Nhưng chỉ cần 1 cái chạm nhẹ thôi cũng đã đủ để nó tan ra giữa cuộc đời rồi
"...dẫu đời hoa có ngắn bao nhiêu, hoa sẽ vẫn dai dẳng chờ tình yêu chân thật, mỗi cọng tơ trắng rủ mình bay theo nỗi buồn man mác, mang tình yêu hoa về với thinh không..."
Bồ... công... anh Ta tưởng hoa như ngọn gió trong lành Mang theo đó bao tình yêu hy vọng Bao nguyện cầu nhỏ nhoi và trong trắng Của những người yêu thích sắc hoa xinh.
... Một loài hoa mong manh giản dị hoà lẫn trong đó sự ngây thơ thuần khiết.
Ánh mắt nào bé nhỏ của yêu thương Đang lúng liếng đắm mình trong lá cỏ Đến với tôi biết bao lời chưa tỏ Sắc hoa vàng rực nắng giữa ban trưa. Là loài hoa không phải của cơn mưa Mà của gió và nắng vàng rực rỡ Dẫu mỏng manh không phải cần che chở Mà tự mình tung cánh giữa không trung. Ôi dịu dàng êm ái tựa như nhung Nhưng động khẽ là vội vàng bay mất Có phải chăng em là điều bí mật Lời nguyện cầu không nói giữ linh thiêng. Phương trời nào em hạ cánh chao nghiêng Có phải đó là bến bờ hạnh phúc Anh lại biết thêm một đồng hoa nữa Khẽ tung mình khi thấy gió chiều lên.
Ta đã hiểu vì sao người yêu hoa cỏ dại Chẳng gai sắc mà mộc mạc ven đường Ôi cảnh trời sao hoa làm vấn vương Người ngang qua mà quên đường cả thế
Hoa cỏ dại....quanh mình luôn khe khẽ Tiếng gió reo và hương thoảng nhẹ nhàng Ai lạc bước cứ ngỡ đấy thiên đàng Một thiên đàng dành cho hoa cỏ dại
Ai ngang qua nhìn thấy hoa cỏ dại Mấy người dừng...đứng lại để ngắm đâu Hoa cỏ dại có lắm những nỗi sầu Có ai hiểu....có biết mầu cỏ dại
Nếu ai đó nhìn thấy hoa cỏ dại Mà dừng chân để nán lại suy tư Thì tôi chắc bạn là người rất ư Nội tâm hồn và thật giàu tình cảm
Hạnh phúc nhé với bao nhiêu tình cảm Cỏ dại nào....rồi cũng cảm.....mến thương Người !!! người ơi !!! xin đừng có vấn vương Kẻo lại gây lệ vương hoa cỏ dại.
Phải chăng là ảo ảnh Mà ảo ảnh thì dễ tan vỡ. Phải không anh? Nó cũng thích hoa bồ công anh lắm Còn anh Anh có thích không?
Cuộc sống lặng lẽ trôi qua để mỗi ngày bước chân lại thêm phần mệt nhọc Nhưng em biết phải làm sao để cho nó hiểu Như loài hoa bồ công anh... Bay mãi rồi cũng phải trở về với đất mẹ hiền hòa.. Nơi đó sự bình yên che chở tất cả... Nó hãy cứ sống đi Mạnh dạn mà sống Dũng cảm mà đương đầu Đừng trốn tránh,đừng sợ hãi và cũng đừng mang trong mình cảm giác tội lỗi nữa. Tại sao không thể chạm vào giấc mơ ấy khi nó đã hi vọng? Chỉ có thể là vì nó chưa thực sự cố gắng hết mình mà thôi... Em muốn ở nơi đây Để luôn là một chỗ dựa tinh thần cho anh và nó để luôn là một điểm tựa bình yên sau những sóng gió và chờ anh quay về. Em muốn là em. Là chính em. Để được yêu anh bằng 1 tình yêu trọn vẹn Em muốn là em Là riêng em. Nhỏ bé thôi nhưng đủ sức mạnh để có thể yêu thương. Em ước gì mình lớn lao hơn. Em sẽ che chở và bao bọc nó. Nhưng em không làm được Thực sự không thể anh ak Em càng cố gắng bao nhiêu càng cảm thấy đau hơn bấy nhiêu. Dường như những vị trí giữa chúng ta cứ trộn lẫn vào nhau trong vô vọng. Để rồi câu chuyện về một thiên thần biết khóc...có khi nào tìm thấy được sự bình yên? Nó bước đi để lại sau lưng tất cả. Điều đó chỉ càng khiến em hận bản thân mình nhiều hơn. Giá như niềm tin của em đủ lớn để có thể thay đổi nó thì có lẽ đã khác... Giá như em có thể thản nhiên nhìn nó tiếp tục mắc những lỗi lầm mà em đã từng gây ra thì có lẽ đã tốt hơn nhiều. Giá như em không cảm thấy đau... Và giá như nó cũng thế... Nhưng là vì sao anh nhỉ? Vì chính nó? Vì người đó? Vì một giấc mơ khác? Một cảm giác khác? Hay là còn vì một ai đó khác nữa? Anh có biết không anh? Anh còn nhớ đã có lần anh nói với em răng:"Yêu một người là chấp nhận thay thế những giọt nước mắt bằng tất cả nụ cười của mình cho dù con tim mình có đau đến bao nhiêu"chứ? Phải. Nếu có thể lựa chọn cho mình hạnh phúc thì hay bít mấy anh nhỉ. Nhưng vẫn chưa đến lúc để thay đổi phải không anh? Có lẽ nên để mọi thứ diễn ra như thế.... Letitbe....Letitbe....Letitbe.... Anh và em sẽ cùng cầu nguyện nhé. Cho mọi người,cho những ước mơ và hi vọng vào 1 ngày mai tươi sáng. Cầu chúa ban phước lành............
Bồ Công Anh chợt mỉm cười...Hạnh phúc mà Bồ Công Anh hằng tìm kiếm ko ở đâu xa mà chính là đây, là mỗi ngày dc nhìn thấy Đất, là dc nũng nịu trong vòng tay ấm áp của Đất... Hoa cỏ rung rinh như hòa cùng niềm hạnh phúc ....
@Katie_wang aaa
:)
t d0k laj 2 lan ruj ma chua hjeu het y nghja cua no.t kug ko pjt mjh thuoc trg hop na0 nua.y va thjx ranh gjoj do wa that rat mog mjh,ma ko faj aj kug fan bjet dc.t la 1 ng trog so do.
Hihi!
Bài viết rất hay.
Nếu còn yêu nhau thì hãy quay về với nhau, k nên sống với một người mà mình k có t.cảm, c/sống sẽ chứa đầy những buồn bã, cô đơn. Nếu không thể quay về với nhau, hãy xóa bỏ đi quá khứ và chấp nhận c/sống thực tại. Cả 3 sẽ cùng đau khổ.