Tôi chấp nhận điều hiển nhiên ấy
Thì cứ gặp lại đám bạn cũ đi
Đơn thuần đứa nào cũng khác xa thời còn cắp sách đến trường
Bản thân tôi cũng thay đổi
Khuôn mặt, cách nhìn nhận, cách suy nghĩ...mọi thứ khác xa
Người đời gọi đó là lớn lên và phát triển
Ngày xưa, thời còn đi học chẳng hạn, ghét cay ghét đắng quần jean
Nôm na mà nói thấy nó bó bó kỳ kỳ
Hay tại chân chất, quê mùa nên thấy thế
Mặc dù đã lên đất Sài Gòn từ những ngày đầu lớp 10
Một mình sống, một mình học xa gia đình
Nhưng lúc đó, thực sự mà nói, đầu óc rất non nớt và ngây ngô
Đến cả điệu đàng cũng không biết
Hay việc nhìn bà chị dâu ra đường là trang điểm bằng cặp mắt khó ưa
Rằng cần gì phải thế
Nhem nhuốc cái mặt thêm
Vậy mà lớn hơn 1 chút, tủ quần áo toàn quần jean
Lại bắt đầu tập tành trang điểm
Và tới thời điểm bây giờ
Make up trở thành 1 điều hiển nhiên, vốn dĩ khi bước chân ra đường
Hoặc là đi gặp những người quan trọng 1 chút
Vài đứa bạn (con trai) đã nói không thích tôi bôi mặt mình lem luốc như thế khi đi chơi cùng
Có lẽ bạn tiếc nuối cái con người tôi của vài năm về trước
Nhưng bạn fải công nhận rằng tôi thay đổi rồi
Không ít thì nhiều.
Tôi đang có một cuộc sống
Và tôi đồng ý với cuộc sống đó
Mặc dầu có khó khăn, có stress, có mệt mỏi
Tôi - được chọn lại thì vẫn cứ chọn như vậy
Tôi thích viết văn
Rằng tôi cũng tiếc cho bản thân mình
Tiếc cho những tháng ngày học chuyên văn của mình
Tiếc rằng đã không đi tiếp con đường mơ ước
Thỉnh thoảng thấy buồn bản thân vô cùng
Khi những kiến thức văn chuyên ngày càng lụi dần trong tôi
Ngày xưa, nhắc đến Tố Như là nghĩ ngay tới Nguyễn Du
Nhưng vừa hôm qua thôi, nghe tên Tố Như lại nghĩ rằng: "Ô ông Nguyễn Du có cái tên hay thế nhỉ"
Rà soát đám ký ức mờ mờ cũng chỉ nhớ được 2 câu cuối trong bài "Độc tiểu Thanh Ký"
"Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như'
Tôi hay tha thẩn đêm khuya
Lên mạng, đọc, suy ngẫm và viết lách
Thường thì phải có biến cố trong ngày mới viết được 1 bài ưng ý
Trong lab có hẳn một thư mục riêng
Những vớ vẩn, linh tinh tràn ngập trong từng câu chữ
Dưng mà muốn tập hợp hết lại
Rồi in ra
Đặt tựa đề "Những khoảnh khắc cuộc đời tôi"
Ký xoành xoạch vào đấy
Và trân trọng đặt lên giá sách
Đặt cùng bộ sưu tập sách tôi nâng niu, cất giữ
Như một thú vui thế thôi
Thỉnh thoảng tôi thấy mình điên loạn
Đúng nghĩa một con điên
Mệt mỏi và cầm điện thoại gọi loạn xạ
Thường tôi hay gọi cho mẹ trước
Chỉ cần nghe giọng mẹ thôi
Nói vài câu cúp máy
Rồi tiếp tục gọi
Lúc nào mà chẳng gọi được ai
Thì lăn đùng ra gào khóc 1 mình
Cảm giác cả Thế Giới ai cũng quay lưng lại trước sự mệt mỏi tột cùng của mình
Thảng hoặc, hay có ý nghĩ, muốn trở về thời cấp 3
Tung tăng trà sữa cá viên chiên cùng đám bạn thân
Vô tư cười đùa mặc sống chết ra sao
Mà đám bạn thân luôn ở đấy
Ngày nào cũng được gặp
Không như bây giờ
Đứa ở Canada, đức ở Úc, đứa ra tận HN học
Trong Sài Gòn chỉ còn lại được 3 đứa
Thấy đời sao lắm ngã rẽ mà chưa bao giờ thấy đèn đỏ
Cứ thế gặp đèn xanh mà cắm đầu mải miết đi
Bây giờ, năm 3 rồi, sắp sang năm 4
Thấy mình lớn và già quá
Đang tập lao mình ra với đời
Bon chen chọn con đường sống
Tự lập
Phải tự lập
Tôi nói với mẹ rằng bây giờ tôi tự sống
Tôi không cần bố mẹ phải lo
Lo cả cuộc đời vẫn chưa đủ sao
Bây giờ già rồi thì phải hưởng thụ đi chứ
Nhưng bố mẹ vẫn cứ muốn lo đến khi thấy tôi đi lấy chồng
Hoặc là lúc đó chỉ mới bớt lo đi mà thôi
Tôi ra Hà Nội công tác
Tuần đầu tiên, mẹ gọi 3 lần 1 ngày
Chỉ vì muốn biết tôi đang làm gì
Có cực không, có mệt không, có ăn uống đủ bữa không
Hay đơn giản mẹ nói nhớ tôi quá
Ít khi tôi cho đấy là phiền phức
Thậm chí tôi cảm thấy mình hạnh phúc vì được quan tâm
Tôi nói với anh
Hay cứ sống thế này tới khi em 25, 30 tuổi nhỉ?
Lúc ấy anh lại ôm tôi vào lòng và nói em muốn như vậy à?
Có lẽ anh muốn 1 gắn kết sớm hơn khi tôi ra trường?
Trong tôi tồn tại 2 mâu thuẫn khi nói câu ấy?
Tôi sợ yêu nhau quá lâu con người sẽ sống bằng hormon tình nghĩa
Hormon tình yêu chỉ tồn tại được 1 năm đến 1 năm rưỡi
Khoa học đã chứng mình rồi
Rồi một ngày nào đó sau năm mười năm yêu nhau
Chúng tôi sẽ đi về 2 hướng
Điều mâu thuẫn thứ 2 rằng tôi sợ ràng buộc
Mặc dù bản thân cũng muốn được ràng buộc
Tôi không muốn lấy chồng ở 1 độ tuổi non trẻ, xa xỉ như tuổi 25
Tôi muốn sống, muốn yêu tự do cho đến khi nào nghĩ rằng mình nên dừng chân
Thì làm đại 1 mảnh giấy kết hôn
Rồi về sống với nhau
Nhưng tôi biết bố mẹ chẳng bao giờ chấp nhận cái suy nghĩ bình thường điên rồ của tôi
Mẹ hay la tôi về những suy nghĩ quá tự do hư hỏng ấy.
Mẹ còn nói riêng tôi, mẹ muốn làm đám hỏi to thiệt là to
Vì tôi là con gái duy nhất trong nhà
Đôi lúc tôi thấy tôi bị mắc kẹt trong gia đình
Và vì gia đình tôi đã chẳng làm những điều rồ dại
Và cũng nhờ gia đình mà tôi đã không vượt qua những hạn định cho phép trong lễ giáo xã hội
Mỗi 1 câu nói của tôi đều được mẹ chỉn chu
Tôi già hơn số tuổi thật của mình ít nhất cũng là 2 tuổi
Dễ nắm bắt suy nghĩ của người khác
Cũng vì điều đó tôi hay làm bản thân mình buồn
Hay giấu những điều phiền muộn vào sâu đáy mắt
Giấu những sự thật muốn nói ra nhưng luôn ráng phải kìm chế
Thảng hoặc thấy khó chịu
Nhưng riết lâu dần thành ra quen
Cứ thế nó hình thành trong tôi cái điên
Mà thỉnh thoảng bộc phát 1 lần
Chính xác cho tới thời điểm này
Chẳng một ai hiểu hết được tôi
Bản thân tôi còn thấy mình khó hiểu
Dù gì cuộc đời cũng tạo ra tôi như vậy
Ráng mà sống tốt
Tôi không nguyên tắc
Và tôi ghét tất cả những nguyên tắc
Có lẽ vì tôi là dân chuyên văn
Thường sống theo cảm xúc
Nhưng vẫn rất lý trí
Sống nguyên tắc thường giết chết những thú vui của con người
Con người trở thành cái máy
Sống nguyên tắc chết chắc không được lên thiên đàng đâu
Tôi thì lại thích lên thiên đàng
Ha ha
Khuya lắm rồi nhỉ
Dạo này qua 12h là thấy khuya
Trong khi ngày trước toàn thức tới sáng
Lan man vài dòng về cuộc đời vốn dĩ rất khốn nạn này
Và giờ thì đi ngủ
Mọi người ngủ ngon
1:11 AM, 05.07.2011
Tác giả bài viết: peheo2908
Ý kiến bạn đọc
Những tin cũ hơn
me too. cứ luôn thấy suy nghĩ của ng khác dễ nắm bắt. nhưng dễ có ai hiểu đc mình? sống theo cảm xúc nhưng k dễ gì vứt đi lí trí..nhưng lẽ ra phải thấy đấy là điểm mạnh của mình chứ bạn. chúng ta pefect vì chúng ta có cả cảm xúc là lí trí. hãy tận dụng để thành công bạn ạ
tôi chẳng hiểu tại sao tôi phải bi quan với cái thế giới này, mỗi ngày tôi vẫn sống như vậy, tôi vẫn hạnh phúc như vậy bên người yêu, nhưng đêm về, những suy nghĩ của tôi vẫn bi quan như vậy. đọc bài này của bạn, tôi thấy tôi rất giống... chỉ khác ở gia cảnh thôi... tôi không thể chúc bạn 1 điều gì đó tốt đẹp hơn... vì thật sự tôi thấy có hơi nực cười với những gì mà người khác mong tôi hướng tới... ai cũng muốn sống vui vẻ... chẳng ai muốn phải bận tâm suy nghĩ quá nhiều về cuộc đời này... chỉ là...không phải cứ muốn là được...
bài viết của bạn khá hay! mình cthe liên tưởng đc. chúc bạn sống tốt và có đc bến đỗ của "HẠNH PHÚC"
ở đâu đó trên thế giới này, tôi khẳng định 1 điều chắc chắn với bạn rằng: " có những con người giống nhau!" Bạn chắc cũng từng đặt ra câu hỏi cho chính mình, như: " vì sao ta được sinh ra, vì sao ta lại sống, trải qua từng ngày ..." cuộc sống vô vị hay thú vị !!! cuộc sống là cuộc sống. Đơn giản là ta hãy sống trọn vẹn cho ngày hôm nay.
Sao đọc bài này mình thấy bạn hơi bi quan! hix, hix, cố lên bạn ơi!